₫tin bong da u23 viet nam
tin bong da u23 viet nam-Nhìn những em bé người H'Mông mặt mũi nhem nhuốc, tóc vàng hoe cháy nắng, quần áo cũ sờn, Hoa thấy lòng dậy lên một niềm thương xót khó tả. Những nụ cười vẫn tươi rói, tỏa rạng. Nụ cười của trẻ thơ vẫn luôn là nụ cười đẹp nhất. Càng sống trong nghịch cảnh bao nhiều, sức sống của mầm non lại càng mạnh mẽ, mãnh liệt bấy nhiêu. Nhìn các em, Hoa lại nhớ về tuổi thơ chân đất đầu trần lấm lem của mình. Nhưng cũng như mấy em bé H'Mông bây giờ, Hoa và bạn bè ngày ấy cũng không hề thấy mình khổ. Núi rừng đã cho Hoa có một tuổi thơ trọn vẹn, đủ đầy. Núi rừng đã ôm ấp Hoa cả thời thơ dại, để rồi giúp cô vẽ nên bao ước mơ và biến nó thành hiện thực. Bây giờ, núi rừng lại giúp Hoa khởi nghiệp. Bấy nhiêu thôi đã khiến Hoa thấy mình mắc nợ mảnh đất này quá nhiều. Cô không muốn chờ tới lúc giàu sang đủ đầy rồi mới nghĩ tới chuyện trả ơn. Mà chờ tới lúc ấy thì biết đến bao giờ. Vậy là cứ lâu lâu, Hoa lại chuẩn bị quà, đi tới các điểm trường như thế này. Quà là chiếc cặp sách, bộ quần áo mới, bánh kẹo… Dù quà nhỏ nhưng bọn trẻ vẫn vui, ai chẳng vui khi nhận được quà. Hoa chỉ muốn góp chút sức lực bé nhỏ của mình khiến sức sống của những mầm non ấy thêm phần mạnh mẽ hơn. Cũng như Hoa, các em rồi sẽ rời khỏi núi rừng khi lớn lên. Trong số ấy nhất định có người quay trở lại, tiếp tục những gì Hoa và mọi người đã và đang làm. Hoa tin chắc thế.
tin bong da u23 viet nam-Nhìn những em bé người H'Mông mặt mũi nhem nhuốc, tóc vàng hoe cháy nắng, quần áo cũ sờn, Hoa thấy lòng dậy lên một niềm thương xót khó tả. Những nụ cười vẫn tươi rói, tỏa rạng. Nụ cười của trẻ thơ vẫn luôn là nụ cười đẹp nhất. Càng sống trong nghịch cảnh bao nhiều, sức sống của mầm non lại càng mạnh mẽ, mãnh liệt bấy nhiêu. Nhìn các em, Hoa lại nhớ về tuổi thơ chân đất đầu trần lấm lem của mình. Nhưng cũng như mấy em bé H'Mông bây giờ, Hoa và bạn bè ngày ấy cũng không hề thấy mình khổ. Núi rừng đã cho Hoa có một tuổi thơ trọn vẹn, đủ đầy. Núi rừng đã ôm ấp Hoa cả thời thơ dại, để rồi giúp cô vẽ nên bao ước mơ và biến nó thành hiện thực. Bây giờ, núi rừng lại giúp Hoa khởi nghiệp. Bấy nhiêu thôi đã khiến Hoa thấy mình mắc nợ mảnh đất này quá nhiều. Cô không muốn chờ tới lúc giàu sang đủ đầy rồi mới nghĩ tới chuyện trả ơn. Mà chờ tới lúc ấy thì biết đến bao giờ. Vậy là cứ lâu lâu, Hoa lại chuẩn bị quà, đi tới các điểm trường như thế này. Quà là chiếc cặp sách, bộ quần áo mới, bánh kẹo… Dù quà nhỏ nhưng bọn trẻ vẫn vui, ai chẳng vui khi nhận được quà. Hoa chỉ muốn góp chút sức lực bé nhỏ của mình khiến sức sống của những mầm non ấy thêm phần mạnh mẽ hơn. Cũng như Hoa, các em rồi sẽ rời khỏi núi rừng khi lớn lên. Trong số ấy nhất định có người quay trở lại, tiếp tục những gì Hoa và mọi người đã và đang làm. Hoa tin chắc thế.